Trong quan điểm của Cường Đàm, toán học dường như hiện diện ở tất cả những góc cạnh của đời sống như tỷ lệ một bộ trang phục, đường nét của kiến trúc, các quy luật của vũ trụ… . Giữa những con số, ký hiệu, hình khối tưởng chừng khô khan của toán học, cuộc sống và tình yêu đã được sinh ra.
Nó giống như chuyện nghề và câu chuyện tình yêu của bố mẹ anh. Hai người là hai cá thể riêng biệt, gặp gỡ trên giảng đường sư phạm, có những rung cảm, kết nối với nhau nhờ các phương trình Toán học. Và chính bộ môn ấy đã đưa hai người gắn bó, cùng nhau đi qua năm tháng sinh viên, vượt qua cả những khó khăn, thiếu thốn của cuộc sống thời bao cấp để cống hiến cho nghề.
![]() | ![]() | ![]() |
Với đầm suông đen cho mẹ, nhà thiết kế kỳ công gắn hàng trăm viên phấn trắng dọc thân váy, tạo nên hình khối độc đáo và sự tương phản về màu sắc.
“Khi nghĩ tới bố mẹ, tôi hay nghĩ tới sự kỳ diệu của vũ trụ, khi sắp xếp hai cá thể xa lạ có cơ hội tiếp xúc, cùng tạo nên một phương trình ‘có nghiệm tuyệt đối’. Giữa hàng tỷ con người trên thế giới, họ lựa chọn nhau, để cùng trưởng thành, vượt qua các cột mốc và giờ cùng nhâm nhi tháng ngày chậm rãi. Công thức nào đã đưa họ đến bên nhau? Điều huyền hoặc nào đằng sau những phép toán của vũ trụ? Tuy chưa biết cách lý giải cho những câu hỏi ấy, nhưng toán học đối với tôi luôn diệu kỳ.
Những con số từ lâu đã hằn sâu vào tâm trí tôi, nuôi dưỡng góc nhìn logic và tư duy phổ quát trong cách thực hành thời trang và kiến trúc. Vì thế, sư phạm toán học đã hiện hữu trong chính bộ hình mà tôi dành tặng ba mẹ, với ý tưởng được phôi thai từ những viên phấn, những chiếc cặp sờn cũ, chiếc bảng đen và tình yêu giữa thầy - trò. Đây cũng là cơ hội để tôi và đội ngũ thể hiện sự tôn kính với những người thầy trên bục giảng và trong cuộc sống. Họ - những người gieo giấc mơ”, Cường Đàm chia sẻ.
![]() | ![]() | ![]() |
Với bộ vest cổ điển của bố, Cường Đàm lại sử dụng chiếc cặp da ông vẫn đựng giáo án, những cây bút để tạo điểm nhấn về mảng màu, chi tiết.
Do ý tưởng đến một cách bất chợt, Cường Đàm và ê-kíp không có nhiều thời gian để thực hiện trang phục như các dự án dài hơi khác. Anh quyết định thực hiện bộ ảnh theo phong cách phóng sự nhằm khai thác cảm xúc có chiều sâu của nhân vật.
Vẫn qua lăng kính vị lai mang đậm dấu ấn Cường Đàm, phấn trắng, bảng đen, cặp sách… đều trở thành những chi tiết mang tính high-fashion.
Điều khó khăn của Cường Đàm trong quá trình thực hiện dự án này không nằm ở chuyện chuẩn bị trang phục mà là việc thuyết phục được hai người mẫu đặc biệt. Theo tiết lộ của Cường Đàm, mẹ anh luôn ủng hộ con trai một cách vô điều kiện, trong khi bố lại từ chối thẳng thừng. Anh kiên nhẫn thuyết phục với lý do đây là món quà ý nghĩa anh muốn gửi tới bố mẹ, nó cũng là cuốn album ấm áp, tổng kết hành trình giáo dục đầy tự hào của hai người. Cuối cùng, bố anh đã gật đầu đồng ý.
![]() | ![]() |
Khi ngắm lại bộ ảnh thực hiện cho bố mẹ, Cường Đàm rất vui bởi anh nhìn thấy một hình ảnh rất khác của đấng sinh thành. Đó là ánh mắt trìu mến trước các học trò, khác với sự nghiêm khắc trong cách giáo dục con cái.
“Tuy đã có mặt trong hàng trăm set chụp, nhưng đối với tôi, buổi chụp này vô cùng khác biệt và có ý nghĩa. Tôi vui vì đã tặng cho bố mẹ món quà tinh thần nho nhỏ nhân ngày Nhà giáo Việt Nam”, Cường Đàm bày tỏ.
Chắc vì là bé gái, lại chịu thiệt thòi bố mẹ ly hôn nên con gái của chồng tôi khá nhạy cảm, lầm lì ít nói. Bé rất dễ khóc, mỗi lần khóc là không thể dỗ được, thậm chí còn hay gào lên.
Thấy con như vậy, chồng tôi rất lo lắng, mong tôi có thể chăm sóc bé tận tình. Tôi cũng cố gắng làm tròn trách nhiệm, "nâng như nâng trứng", sợ bé bị tổn thương, không vui.
Nhưng quả thật nuôi một đứa con 4 tuổi rất khó. Tôi không phải kiểu phụ nữ quá khéo léo nhưng tôi luôn dặn lòng phải cố gắng hết sức có thể.
Hàng ngày, chồng tôi muốn tôi nấu đồ ăn sáng cho bé. Vì công việc của anh quá bận, anh muốn tôi đưa đón bé đi học mẫu giáo rồi tối về tắm rửa, ru con ngủ..., tôi đều đáp ứng hết.
Dù sống với nhau cả năm trời, con bé vẫn chẳng mấy khi nói chuyện với tôi, trừ những lúc bé có nhu cầu gì đó. Điều này khiến tôi khá buồn, tôi thật sự không biết nên làm thế nào để chúng tôi thân thiết hơn.
Nhưng việc đó không khiến tôi chạnh lòng bằng lúc chồng trách móc tôi chăm sóc con không tốt. Có vẻ anh ấy không thấy được sự cố gắng, những vất vả của tôi khi vừa phải đi làm, vừa phải làm mẹ.
Hơi một tí xảy ra chuyện gì là chồng tôi lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tôi. Con bé lười ăn cơm cũng là do tôi không biết nấu món con thích. Con bé đau bụng cũng là do tôi mua thức ăn không đủ tươi ngon. Con bé không chịu mở miệng chào khách đến chơi nhà cũng là do tôi không biết dạy con...
Còn cái gì không phải do tôi nữa không? Thế anh ấy ở đâu, có vai trò gì?
Bé khá lầm lì, thỉnh thoảng tôi muốn uốn nắn, dạy bé điều gì, chỉ cần hơi nói to là bé lại gào khóc. Chồng tôi chưa cần biết chuyện gì xảy ra đã ngay lập tức trách móc tôi ghê gớm, "nhìn tôi với ánh mắt khác".
Có lần trường mẫu giáo tổ chức đi dã ngoại, chồng tôi không thích lắm nhưng tôi khuyên anh nên cho con tham gia để có thêm trải nghiệm, vui vẻ với các bạn. Ai biết được lúc đi, bé chẳng may bị ngã, trầy xước hết cả người.
Chồng tôi như phát điên, mắng tôi xối xả không biết thương con, cố tình "tống" con đi dã ngoại để không phải chăm. Anh còn nói tôi "đúng là dì ghẻ" nên mới cư xử như thế.
Nghe thấy hai tiếng "dì ghẻ" từ miệng anh, tôi không thể chịu đựng nổi, thế là vợ chồng cãi nhau to. Tại sao anh ấy dám nói với tôi như thế chứ? Nói thật, nhìn thấy con như thế tôi xót lắm, tôi cũng chỉ xuất phát từ ý tốt, muốn con cởi mở, hòa đồng hơn thôi.
Sống với nhau hơn một năm, tôi muốn sinh em bé nhưng chồng tôi nhất định không chịu. Lý do anh đưa ra là muốn tôi thời gian này chỉ tập trung vào con gái.
- Bây giờ em vẫn còn vụng về lắm, vẫn chưa đủ tốt làm sao sinh thêm con được?
- Thế bao giờ mới được hả anh?
Chồng tôi im lặng. Nhiều lúc tôi không biết vì sao mình phải sống như thế này nữa. Luôn cố gắng nuôi con riêng của chồng, coi như con đẻ mà vẫn thường xuyên bị chê trách, rồi còn bị gán mác "dì ghẻ".
Chồng tôi phải hiểu rằng khi anh ấy đi vắng, ai là người chăm lo cho con gái, ai là người ở bên cạnh nấu ăn, tắm rửa, đưa đón con đi học mỗi ngày?
Tôi mới 25 tuổi, chưa có mấy kinh nghiệm và đang trên hành trình học cách làm mẹ. Làm mẹ bình thường đã khó, nuôi con không phải do mình sinh ra còn khó hơn. Nhiều lúc cáu giận, con không nghe lời, muốn mắng con cũng không được. Mà giờ muốn được sinh con cũng không cho.
Tôi nên làm gì bây giờ?
Theo Dân trí